plain Chiến Sĩ Giỏi
Tổng số bài gửi : 188 Age : 34 Registration date : 18/07/2008
| Tiêu đề: truyền thuyết tình yêu Wed Aug 20, 2008 6:10 pm | |
| truyền thuyết tình yêu Theo truyền thuyết kể lại rằng, khi bạn tặng người bạn yêu 1000 con hạc giấy do chính tay bạn gấp , bạn và người ấy sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời.”Hạc giấy”. Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa ựưng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1000 con hạc giấy để tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó, anh chỉ là một công nhân quèn trong một công ty nhỏ, tương lai chẳng có gì sáng lạn. Ngay cả bữa cơm cũng phải lo từng ngày.Nhưng anh vẫn yêu vẫn thương Xuyến- tên người con gái anh yêu- bằng cả trái tim và tấm lòng anh. Họ đã có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm, trời mưa tầm tã, đường xá vắng teo, hai người đi chung một chiếc ô nhỏ. Anh vẫn vừa đi vừa kể cho nàng nghe về ngày làm việc của mình như mọi hôm. Bỗng nàng cắt ngang câu chuyện bằng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đầy nỗi đau xót: -Em sẽ đi Paris, và sẽ không còn dịp gặp lại chàng nữa.Em rất lấy làm tiếc và em cũng rất buồn khi phải xa anh. Nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để nó ngủ yên trong kí ức của mỗi người. Chúc chàng thành công trong công việc và rồi chàng sẽ tìm được người con gái của chàng. Rồi nàng bỏ chạy trong cơn mưa buồn bã. Mưa vẫn tuôn rơi một cách vô tình, để chàng đứng đó nhìn nàng bỏ đi, nhìn mối dây tơ hồng của chàng và nàng vỡ tan theo mưa gió Chàng trai đồng ý nhưng trái tim nhỏ bé của chàng tan nát, cõi lòng chàng đóng băng.Chàng lao đầu vào làm việc cả ngày đêm dể quên đi mối tình đầu dang dở. Cuối cùng anh đã lập được một công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà gnười anh yêu đã rời bỏ anh., nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một diều gì đó của những tháng ngày xưa cũ Lại trong một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung chiếc ô nhỏ đi trên hè phố. Chiếc ô nhỏ không đủ che cho họ giữa cơn mưa gió. Nhìn họ chàng nhớ đến cái ngày đệnh mệnh ấy. Và chàng trai đã nhận ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa anh yêu.Chàng chạy xe bên cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra chàng.Chàng muốn họ thấy rằng chàng bây giờ không còn như xưa, rằng chàng bây giờ đã có thể nđã có thể tự tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, mặc bộ vest cao cấp. Anh đã trở thành một người giàu có, một người thành đạt, được mọi người kính trọng, anh có thể tham gia những bữa tiệc long trọng của giới thượng lưu. VÂNG, CHÍNH ANH, CHÍNH NGƯỜI MÀ CON GÁI HỌ ĐÃ CHỐI TỪ, ĐÃ LÀM ĐƯỢC DIỀU ĐÓ. Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước châm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người anh yêu xưa của mình. Vẫn nụ cười dịu dàng, đằm thắm, vẫn ánh mắt sáng hiền hậu nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay hình ảnh ấy. Cô ấy đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà anh tặng, những con hạc giấy ngày nào anh thức để gấp. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phai căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng vào một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, rằng anh sẽ còn tiến rất xa trên con đường công danh. Và nàng không muốn làm vật cản bước chân anh đến con đường tương lai của mình. Vì vậy nàng quyết định xa chàng mặc dù điều ấy làm cõi lòng nàng tan nát. Nàng mong ước cah mẹ nàng sẽ đặt những con hạc ấy lên mộ của nàng, để trái tim nàng luôn ở bên anh, động viên anh những lúc anh buốn, và rồi một ngày nào đó khi số phận đưa chàng đến gặp nàng một lần nữa chàng có thể đem chúng về bấu bạn, và chàng hiểu được cõi lòng nàng.Lời nguyện cầu của nàng rồi sẽ trở thành hiện thực. Chàng trai giờ đây đã hiểu được tâm tình của người con gái ngày xưa chàng yêu thương. Chàng đứng trước mộ nàng, những kỉ niệm xưa tràn về, những kỉ niệm mà lâu nay chàng đã khóa chặt trong lòng, những kỉ niệm mà chàng muốn quên đi.Ôi những ngày hạnh phúc xen lẫn nỗi buồn khổ vô hạn. Nước mắt chàng lại tuôn rơi, chàng cảm thấy hối hận khi bao lau nay chàng đã hiểu nhầm người người con gái kiên cường này. Nàng đã âm thầm chịu đựng sự đau nỗi khổ, dày vò của bênh tật. Nàng chỉ lặng lẽ ngắm nhìn người nàng yêu. Nàng đã không quên chàng trai nghèo ngày ấy. Chàng vẫn đứng đó, mặc cho cơn mưa trút làm chàng ướt sũng, chàng ngắm nhìn người con gái ấy và những kỉ niệm êm đềm một thời của chàng và nàng. Giờ đây trái tim chàng đã lành lại, cõi lòng chàng đã ấm lên, không còn băng giá nũa. ánh mắt của nàng đã xóa đi tất cả những khổ đau của chàng. Mặc dầu nàng không còn trên cõi đời này nữa nhưng hai trái tim của chàng và nàng vẫn ở bên nhau . . . mãi mãi. | |
|