Hoàng hôn đang xuống. Cái màu đỏ rực của vầng thái dương ở phía cuối chân trời kia như đang làm lụi tắt tất cả những hi vọng của cỏ non. Đột nhiên bao nhiêu nước mắt cứ thế mà tuôn rơi lã chã. Nó oà lên khóc như một đứa con nít, nó khóc như chưa bao giờ được khóc. Mà có lẽ cũng đúng, từ khi sinh ra nó chỉ thấy toàn những điều tốt đẹp, lần đầu tiên nó biết thế nào là sự thất vọng vào một niềm tin đã mất.
Nó hướng mắt nhìn về phía cuối chân trời, nó vẫn nhìn về phía đó, nó nhìn và nó cứ nhìn. Trong khoảnh khắc đó, tự nhiên bao nhiêu thứ trong đầu hiện lên. Nó thấy màu trời đẹp quá, ánh hào quang của một ngày sắp tắt như muốn đốt cháy trái tim nó. Đúng vậy, cuộc sống này thật sự rất đẹp, đẹp như lần đầu tiên nó gặp anh gió phương nam vậy. Cỏ non thực sự muốn tiếp tục được sống, sống để chờ cơ hội được gặp lại kí ức đẹp đó. Cuộc đời mới bắt đầu thôi.
“Có thể người đó chỉ là một cơn gió, một cơn gió nhẹ lướt qua khoảng không gian yên tĩnh nơi thảo nguyên bát ngát này, nhưng cái dịu mát của cơn gió đó để lại đã làm rực cháy trái tim muốn khát khao sống của một cô bé nhỏ nhoi, cô độc. Gió biết không, gió thật sung sướng khi có thể đi bất cứ nơi nào gió muốn, nhưng hãy tin rằng, cỏ non rồi cũng sẽ lớn, sẽ vững vàng đứng lên để chờ một ngày nào đó, gió lại tìm đến chân trời này.
Dù cỏ non mãi mãi không thể trở thành gió được.”